Giải vô địch bóng chuyền nữ thế giới (FIVB Women’s Volleyball World Championship) từ lâu đã là sân chơi do các đội mạnh từ châu Âu và Nam Mỹ thống trị. Tuy nhiên, giải đấu năm nay, diễn ra tại Thái Lan từ ngày 22/8 đến 7/9, đánh dấu một bước chuyển mình đáng kể khi các đại diện châu Á đang khẳng định vị thế mới. Nhật Bản, với ba lần vô địch trong quá khứ, vẫn là một đối thủ đáng gờm với sự ổn định cao. Trung Quốc, dù phong độ có phần thất thường sau thời kỳ hoàng kim, vẫn duy trì vị thế ứng cử viên. Thái Lan đã chứng minh họ không chỉ là “ông lớn” khu vực mà còn có khả năng cạnh tranh sòng phẳng với các đội tuyển hàng đầu thế giới. Trong bức tranh đó, sự xuất hiện của đội tuyển nữ bóng chuyền Việt Nam là một dấu ấn lịch sử quan trọng.
Từ chỗ chỉ quen thuộc với các giải đấu khu vực như SEA Games hay Asian Games, đội tuyển nữ Việt Nam lần đầu tiên giành quyền tham dự Giải vô địch thế giới. Đây là thành quả của nhiều năm kiên trì đầu tư và phát triển lực lượng. Đội bóng của HLV Nguyễn Tuấn Kiệt nằm ở bảng G cùng Ba Lan, Đức và Kenya. Dù cơ hội đi tiếp rất nhỏ, việc góp mặt tại Thái Lan đã là một tiến bộ đáng kể. Trận đấu với Kenya được coi là cơ hội thực tế nhất để đội tuyển Việt Nam tìm kiếm chiến thắng đầu tiên tại giải đấu tầm cỡ này. Nếu thành công, đây sẽ là một chiến công mang ý nghĩa biểu tượng, khởi đầu cho việc Việt Nam được công nhận trên bản đồ bóng chuyền thế giới.
So với Thái Lan, bóng chuyền nữ Việt Nam vẫn còn một khoảng cách đáng kể về thể hình, kỹ thuật, chiến thuật và kinh nghiệm thi đấu quốc tế. Tuy nhiên, lịch sử phát triển của bóng chuyền Thái Lan cho thấy, với sự bền bỉ và những thế hệ vận động viên tài năng, việc vươn lên mạnh mẽ là hoàn toàn có thể. Hiện tại, đội tuyển Việt Nam sở hữu một thế hệ trẻ đầy hứa hẹn, nổi bật là tay đập Trần Thị Thanh Thúy. Những trải nghiệm quý báu tại giải đấu tầm cỡ thế giới sẽ là nền tảng vững chắc cho sự phát triển của bóng chuyền nữ Việt Nam trong tương lai.
Sự góp mặt của Việt Nam làm phong phú thêm câu chuyện về bóng chuyền châu Á tại giải đấu. Thay vì chỉ có một vài đội truyền thống, khu vực này giờ đây có thêm một đại diện đang nỗ lực khẳng định mình. Điều này đặt ra câu hỏi cho FIVB (Liên đoàn Bóng chuyền Quốc tế) về việc liệu họ có sẵn sàng hỗ trợ thêm các cơ chế, như phân chia giải thưởng công bằng hơn hay đầu tư vào hệ thống đào tạo, để châu Á không còn bị cô lập. Giải vô địch thế giới 2025 không chỉ là nơi tìm ra nhà vô địch mà còn là phép thử cho tham vọng toàn cầu hóa bóng chuyền. Nếu các đội châu Á, bao gồm Nhật Bản, Trung Quốc, Thái Lan và Việt Nam, có thể tạo dấu ấn mạnh mẽ, sức hấp dẫn của môn thể thao này sẽ mở rộng đáng kể sang thị trường đông dân nhất thế giới. Ngược lại, nếu khoảng cách vẫn quá lớn, bóng chuyền nữ có thể tiếp tục duy trì thế “độc quyền” của các cường quốc châu Âu và Nam Mỹ.
Đối với Việt Nam, phần thưởng lớn nhất tại giải đấu lần này có thể không phải là tiền bạc mà là những trải nghiệm quý giá và cơ hội học hỏi. Một pha bóng đẹp, một trận đấu đầy quả cảm hay một chiến thắng trước Kenya có thể trở thành động lực mạnh mẽ, tạo niềm tin cho thế hệ cầu thủ tương lai. Châu Á cần thêm những câu chuyện thành công như vậy để chứng minh rằng mình không chỉ là kẻ bám đuổi. Sự hiện diện của Việt Nam chính là lời khẳng định rằng hành trình của bóng chuyền châu Á không chỉ giới hạn ở Nhật Bản hay Thái Lan, mà còn mở ra những chân trời mới cho các đội tuyển khác trong khu vực.